Xuân tàn hoa rụng ngập trời sương,
Lá biếc cành xanh phủ nẻo đường.
Gió thoảng hương tàn, lòng chợt nhớ,
Mưa bay sắc nhạt, dạ còn vương.
Chim về tổ ấm, trời chiều vắng,
Nước chảy xuôi dòng, bến cũ thương.
Muộn màng xuân ấy, lòng man mác,
Đợi chờ hạ đến, nắng vàng hương.
(02.25)


Bình luận về bài viết này