Xuân đứng trước cửa sổ căn phòng nhỏ nằm sâu trong con ngõ hẹp của phố cổ, ánh mắt nhìn xa xăm qua màn mưa phùn lất phất. Những giọt nước nhỏ li ti đọng trên cửa kính, chảy chậm rãi tạo thành những dòng nhỏ mơ hồ, như chính dòng ký ức đang ùa về trong tâm trí cô. Xuân nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn bạc nhỏ xinh xắn trên ngón áp út, ánh bạc phản chiếu nhẹ dưới ánh đèn vàng dịu dàng của căn phòng nhỏ, cô khẽ mỉm cười, cảm nhận trái tim rung lên những nhịp yêu thương quen thuộc.

“Em nghĩ gì thế?” – Giọng nói trầm ấm, đầy dịu dàng của Hạ vang lên phía sau khiến Xuân giật mình quay lại. Anh đứng đó, thân hình cao gầy, ánh mắt ấm áp như ánh mặt trời mùa hè, nụ cười hiền hòa làm tan đi chút lạnh giá của cơn mưa bên ngoài.

“Em chỉ đang nhớ lại những ngày đầu tiên của chúng ta thôi”, Xuân thì thầm, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc pha lẫn một chút bồi hồi.

Ngày ấy, Xuân là cô sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, tràn đầy nhiệt huyết nhưng cũng đầy nỗi lo lắng, băn khoăn về tương lai. Hà Nội lúc đó với cô vừa rộng lớn, vừa xa lạ, nhiều khi khiến Xuân cảm thấy cô đơn giữa những nhộn nhịp hối hả. Còn Hạ, chàng trai phố cổ có đôi bàn tay tài hoa, với nghề vẽ tranh chân dung nơi góc phố nhỏ gần hồ Hoàn Kiếm, mang đến cho cuộc sống của cô những sắc màu tươi mới.

Họ gặp nhau lần đầu tiên vào một buổi chiều mưa bất chợt khi Xuân trú mưa dưới mái hiên cửa hàng tranh của Hạ. Trong khoảnh khắc ấy, cô đã bị thu hút bởi ánh mắt chân thành của chàng họa sĩ trẻ. Hạ thấy cô gái nhỏ nhắn đứng run rẩy dưới mưa, đã không ngần ngại mang ra cho cô chiếc khăn bông mềm mại và một tách trà nóng thơm ngát mùi hoa nhài. Từ giây phút ấy, một sợi dây vô hình đã gắn kết hai trái tim trẻ tuổi lại với nhau.

Tình yêu đến với họ tự nhiên và giản dị, tựa như hơi thở và những nhịp tim không thể nào kiểm soát. Hạ đưa Xuân đi qua từng con phố nhỏ, những con đường quen thuộc anh lớn lên, kể cho cô nghe về Hà Nội theo cách mà anh cảm nhận – dịu dàng, cổ kính, nhưng đầy sức sống. Xuân dần nhận ra rằng hạnh phúc thật sự đôi khi lại nằm ở những điều tưởng chừng giản dị nhất.

Nhưng không phải mọi thứ đều dễ dàng. Gia đình Xuân vốn kỳ vọng cô sẽ tìm được một chàng trai thành đạt, có địa vị xã hội. Khi biết Hạ chỉ là một họa sĩ giản dị, họ đã phản đối quyết liệt. Những ngày tháng căng thẳng, Xuân đã phải trải qua rất nhiều cuộc đấu tranh nội tâm gay gắt. Cô từng đứng trước quyết định đau lòng phải rời xa Hạ, để bảo vệ anh khỏi những tổn thương do chính người thân của cô gây ra.

Nhưng tình yêu thực sự luôn mạnh mẽ hơn tất cả. Một buổi tối mưa lạnh, lòng cô như ngập trong nỗi nhớ nhung không thể kiềm chế, Xuân chạy vội tới góc phố quen thuộc, nước mắt hòa cùng cơn mưa. Khi cô thấy bóng dáng quen thuộc ấy đang đứng dưới bóng cây lộc vừng quen thuộc, trái tim cô như muốn vỡ òa. Cô ôm chầm lấy Hạ, thì thầm nghẹn ngào: “Em không thể sống thiếu anh”.

Cuối cùng, tình yêu chân thành và sự kiên trì đã giúp cả hai vượt qua tất cả thử thách. Gia đình Xuân cũng dần hiểu ra rằng hạnh phúc thực sự nằm ở tình yêu chân thật, chứ không phải vật chất hay những hào nhoáng bên ngoài.

Hôn lễ của họ được tổ chức vào một buổi sáng mùa xuân Hà Nội se lạnh, giản dị trong ngôi nhà nhỏ mà Hạ thuê được bằng số tiền tích cóp từ những bức tranh anh vẽ. Chỉ vài người bạn thân thiết và gia đình hai bên đến dự, nhưng căn nhà nhỏ ấy lại ấm áp và tràn ngập yêu thương. Những ánh mắt trìu mến, những nụ cười hạnh phúc, tất cả hòa cùng tiếng nhạc du dương dịu nhẹ, tạo nên một bức tranh thật đẹp và cảm động.

“Chúng ta đã làm được rồi”, Hạ thì thầm, siết chặt tay Xuân khi bước vào ngôi nhà nhỏ ấm cúng của mình.

“Ừ, vì chúng ta chưa từng bỏ cuộc”, Xuân đáp lại, đôi mắt ngập tràn niềm vui và sự biết ơn. Ngoài kia, cơn mưa phùn vẫn bay bay như những lời chúc phúc dịu dàng cho tình yêu ấy, từ ngày đầu tiên, và mãi mãi về sau…

H.P
(03.25)

Categories:

Bình luận về bài viết này