Anh không biết em giờ nơi đâu
Mưa Hà Nội có làm em lạnh áo?
Phố mờ sương, người qua mau, rất vội
Mà tim anh thì đập chậm, vì em.

Điện thoại im, dòng tin nhắn ngủ quên
Chỉ còn tiếng tim thở dài không thành tiếng
Anh rót rượu, ly cay hơn mọi lần
Khói thuốc trắng quẩn quanh điều chẳng nói.

Mỗi đêm về anh vẫn bước chân quen
Qua góc phố hai đứa từng đứng đợi
Quán ăn xưa giờ ai ngồi bên lối?
Gió lùa vai – chẳng phải tay em rồi.

Anh không khóc – đàn ông chẳng dễ rơi
Chỉ là tim như có gì rạn vỡ
Chỉ là nhớ, mà không sao gọi được
Chỉ là thương – không biết phải làm sao.

Nếu mai này chẳng còn ai đưa bước
Hãy cứ là em, đừng lạc điệu chính mình
Anh xin cất ký ức vào khoảng nhỏ
Để giữ lại – dẫu chẳng thể gọi tên…

H.P

Categories:

Bình luận về bài viết này