Truyện ngắn của H.P
1.
Hà Nội. Tháng Sáu.
Không khí đặc quánh lại, có thể cắt ra bằng dao. Hưng thấy thế khi anh đứng bên cửa sổ kính lớn của văn phòng, tầng 28, nhìn xuống một thành phố đang tan chảy dưới chân. Nhựa đường. Bê tông. Kính. Tất cả đều mềm oặt, run rẩy trong cái nóng như một tấm phim cũ.
Cái nóng không đến từ mặt trời. Nó bốc lên từ mặt đất, phả ra từ những khối nhà, len lỏi trong từng hơi thở. Một cái nóng tích tụ. Chờ đợi.
Hưng là kiến trúc sư. Anh quen làm việc với không gian, với những đường thẳng và mặt phẳng. Anh tin vào sự chính xác của kết cấu, vào sự logic của vật liệu. Nhưng cái không gian giữa anh và Linh, vợ anh, trong căn penthouse của họ, là một thứ phi vật lý anh không tài nào đo đạc được. Nó dãn ra mỗi ngày, vô hình, im lặng, và nặng trĩu hơn bất cứ khối bê tông nào anh từng thiết kế.
Điện thoại rung. Là Linh. Anh không bắt máy. Anh biết cô không gọi để hỏi anh có về ăn cơm không. Họ đã thôi ăn cơm cùng nhau từ lâu. Bữa cơm trở thành một nghi lễ nặng nề, nơi tiếng dao dĩa va vào đĩa sứ còn to hơn tiếng người. Họ gọi vì những lý do khác. Những lý do thực dụng. Lấy giấy tờ. Chuyển khoản. Báo một cái hẹn đã hủy.
Hưng nhìn ra bầu trời. Một màu xám nhờ nhờ, không một gợn mây. Tĩnh. Một sự tĩnh lặng đáng sợ. Anh biết kiểu trời này. Kiểu trời của những cơn giông lớn.
2.
Linh đang ở trong xưởng gốm.
Xưởng nằm trong một con ngõ nhỏ ở Nghi Tàm, khác biệt hoàn toàn với căn hộ của họ trên cao. Ở đây, mọi thứ đều thấp, ẩm, và mang mùi của đất. Đất sét. Men. Nước.
Cô đang nắn một cái bình. Không phải trên bàn xoay. Cô nắn bằng tay. Một kỹ thuật cổ xưa đòi hỏi sự kiên nhẫn và cảm nhận trực tiếp từ những ngón tay. Đất trong tay cô mát lạnh, mềm mại, nhưng cũng có sự phản kháng của riêng nó. Cô không áp đặt. Cô nịnh nó, để nó tự tìm đến hình hài của mình.
Linh thích gốm vì sự thành thật của nó. Một vết nứt nhỏ từ lúc nắn, một bong bóng khí bị kẹt bên trong, một lỗi trong nhiệt độ lò nung – tất cả sẽ hiện ra ở sản phẩm cuối cùng. Không thể che giấu. Giống như một mối quan hệ. Những rạn nứt nhỏ, không được xử lý, sẽ lớn dần theo thời gian, dưới sức nóng của cuộc sống, và đến một ngày, nó sẽ vỡ.
Bàn tay cô dừng lại. Cái bình đã thành hình. Mộc mạc. Không hoàn hảo. Nhưng nó có sự sống. Cô đặt nó lên kệ, cạnh những tác phẩm khác. Một số đã nung xong, trơ gan cùng tuế nguyệt. Một số vẫn còn là đất ẩm, chờ đợi.
Ngoài sân, con mèo tam thể già lười biếng nằm dài trên bậc cửa. Nó ngước đôi mắt màu hổ phách lên nhìn trời. Một cái nhìn thấu suốt. Nó cũng cảm nhận được. Sự tĩnh lặng. Sự dồn nén.
Linh rửa tay. Nước chảy qua kẽ tay, mang theo những hạt đất li ti. Cô nhìn vào gương. Một khuôn mặt quen thuộc mà đôi khi cô không nhận ra. Ai đã sống trong đó suốt những năm qua? Cô chạm vào vết chân chim nơi khóe mắt. Chúng không phải là dấu vết của những nụ cười. Chúng là những đường rạn.
3.
Căn hộ của họ giống một không gian triển lãm hơn là một ngôi nhà.
Hưng đã thiết kế nó. Tối giản. Tông màu chủ đạo là trắng, xám và đen. Đồ đạc ít. Mỗi vật dụng đều được chọn lựa kỹ càng, đặt ở một vị trí chính xác. Một chiếc sofa da của Ý. Một cái bàn trà bằng gỗ óc chó nguyên khối. Một bức tranh trừu tượng khổ lớn trên bức tường lớn nhất. Không có ảnh gia đình. Không có những vật dụng cá nhân bừa bộn. Mọi thứ ngăn nắp đến vô cảm.
Hưng về nhà lúc bảy giờ tối. Không gian im lặng. Ánh sáng vàng dịu hắt ra từ những chiếc đèn âm trần. Anh biết Linh đã về. Đôi giày của cô, một đôi sandal đơn giản, nằm ngay ngắn trên kệ.
Anh không thấy cô. Anh đoán cô đang ở trong phòng đọc, cũng là không gian làm việc của cô. Một căn phòng nhỏ hơn với những bức tường đầy sách.
Hưng vào bếp, tự rót một ly nước. Anh đứng đó và uống một hơi. Không gian bếp cũng tối giản. Mặt đá granite đen bóng loáng, phản chiếu ánh đèn như một mặt hồ tĩnh lặng trong đêm. Anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, mờ ảo, xa lạ.
Anh nhớ những ngày đầu họ chuyển đến đây. Căn hộ trống rỗng. Họ đã ngồi bệt xuống sàn, giữa những thùng đồ chưa mở, uống rượu vang bằng ly giấy và cười. Không gian lúc đó tràn ngập hạnh phúc. Nó là một tờ giấy trắng để họ cùng nhau vẽ lên.
Bây giờ, tờ giấy ấy đã được vẽ xong. Bằng những đường thẳng. Những góc cạnh. Và những khoảng trống. Rất nhiều khoảng trống.
Tiếng sáo.
Hưng nhận ra. Âm thanh phát ra từ phòng đọc. Linh đang nghe nhạc. Một bản nhạc cổ điển nào đó, tiếng sáo réo rắt, ma mị, lúc trầm lúc bổng. Tiếng sáo không lấp đầy sự im lặng. Nó chỉ khiến sự im lặng trở nên sắc nét hơn.
Anh đi về phía phòng đọc. Cửa khép hờ. Anh nhìn qua khe cửa.
Linh đang ngồi trên chiếc ghế bành, quay lưng ra cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ phòng này nhìn về phía Hồ Tây. Mặt hồ buổi tối phẳng lặng như một tấm gương đen, phản chiếu ánh đèn từ những tòa nhà phía bên kia. Cô không đọc sách. Cô chỉ ngồi đó. Bất động.
Anh đứng đó một lúc lâu. Một kiến trúc sư quan sát một kết cấu sắp sụp đổ. Anh không biết phải làm gì. Mọi bản thiết kế, mọi tính toán về chịu lực đều trở nên vô nghĩa. Anh không thể gia cố một thứ đã mục rỗng từ bên trong.
Anh quay đi, nhẹ nhàng, để không gây ra tiếng động.
4.
Đêm.
Cái nóng không hề giảm. Hưng nằm trên giường. Lưng trần. Không đắp chăn. Máy lạnh chạy ở mức thấp nhất nhưng không khí vẫn oi bức. Anh có cảm giác như đang nằm trong một cái hộp kín, không khí đang dần bị rút cạn.
Linh nằm bên cạnh anh. Cách một khoảng. Một khoảng cách tiêu chuẩn mà họ đã vô thức thiết lập. Đủ gần để được coi là chung giường, đủ xa để không chạm vào nhau. Cô nằm nghiêng, quay lưng về phía anh. Anh chỉ thấy mái tóc đen của cô đổ xuống gối. Anh không biết cô đã ngủ hay chưa. Anh lắng nghe hơi thở của cô. Đều đặn. Hoặc có lẽ cô chỉ đang giả vờ.
Anh nhắm mắt lại. Ký ức ùa về. Không theo một trật tự nào.
Hà Giang. Mười năm trước. Họ ngồi trên một mỏm đá, nhìn xuống dòng Nho Quế màu ngọc bích. Linh tựa đầu vào vai anh. Cô nói: “Sau này mình xây một ngôi nhà ở đây nhé. Nhỏ thôi. Chỉ cần có một cửa sổ thật lớn nhìn ra sông”. Anh cười. Anh nói: “Để anh thiết kế”.
Căn gác xép họ thuê khi mới cưới. Mùa đông. Mưa phùn. Họ nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bông cũ, đọc sách cho nhau nghe. Hơi thở của họ quyện vào nhau, tạo thành một làn khói mỏng trong không khí lạnh.
Một buổi chiều. Linh trong xưởng gốm. Mặt lấm lem đất sét. Cô giơ cho anh xem một cái bát méo mó. “Tác phẩm đầu tay của em”, cô cười, một nụ cười rạng rỡ làm bừng sáng cả không gian ẩm thấp. Anh đã giữ cái bát đó rất lâu. Bây giờ nó ở đâu? Anh không nhớ.
Những mảnh ký ức rời rạc, giống như những tấm ảnh cũ bị ố vàng. Chúng không mang lại sự ấm áp. Chúng chỉ khoét sâu thêm cảm giác mất mát.
Anh mở mắt. Nhìn trân trân lên trần nhà trắng toát.
Anh nghĩ về những công trình của mình. Những tòa nhà chọc trời. Những khu nghỉ dưỡng sang trọng. Anh tạo ra không gian cho người khác sống, làm việc, yêu đương. Nhưng chính không gian của anh lại đang chết.
Một tiếng sấm. Rất xa. Rất khẽ. Như tiếng một vật nặng rơi xuống nền nhà bọc nhung.
Hưng biết nó đang đến gần.
Linh cựa mình. Cô khẽ nói, giọng ngái ngủ: “Anh nghe thấy không?”
“Thấy”, anh trả lời.
Cô không nói gì thêm. Lại im lặng. Nhưng có một cái gì đó đã thay đổi. Cả hai đều biết. Tiếng sấm đầu tiên đã phá vỡ sự tĩnh lặng tuyệt đối. Nó là một tín hiệu.
5.
Sáng hôm sau.
Bầu trời có một màu vàng đục. Một thứ ánh sáng bệnh hoạn, không giống ánh sáng ban ngày. Gió đã ngừng thổi. Cây cối ngoài ban công đứng im phăng phắc. Chim chóc cũng im tiếng. Cả thành phố dường như nín thở.
Hưng thức dậy sớm. Anh pha cà phê. Mùi cà phê thơm lẩn quất trong căn bếp im ắng.
Linh cũng ra khỏi phòng ngủ. Cô mặc một chiếc váy suông màu trắng. Trông cô nhỏ bé, mong manh trong thứ ánh sáng kỳ lạ của buổi sớm.
Cô không nhìn anh. Cô đi tới bên cửa sổ lớn ở phòng khách, nhìn xuống đường. Những dòng xe cộ vẫn hối hả, nhưng dường như chúng đang chạy trong một thế giới khác, một thế giới âm bản không có âm thanh.
“Sắp mưa to”, cô nói. Một câu nói tường thuật. Không phải một câu hỏi.
“Ừ”. Hưng đáp. Anh mang ly cà phê của mình ra, đứng cách cô một khoảng.
Họ cùng nhau nhìn ra ngoài.
Thành phố dưới chân họ là một bản thiết kế phức tạp. Những đường thẳng của phố xá. Những khối hộp của các tòa nhà. Những điểm sáng của đèn xe. Một cấu trúc khổng lồ, hoạt động theo một logic riêng. Nhưng trên tất cả, bầu trời đang báo hiệu một sự phi logic. Một sự hỗn loạn sắp xảy ra.
– Cái bình hôm qua em nắn – Linh đột nhiên nói, giọng đều đều, vẫn không nhìn anh – nó bị nứt rồi.
Hưng im lặng.
– Chỉ một vết nứt nhỏ thôi. Ở đáy. Em đã cố miết lại, nhưng em biết là vô ích. Khi cho vào lò, nó sẽ vỡ.
Anh hiểu cô đang nói về điều gì. Đó không phải là cái bình.
Anh đặt ly cà phê xuống bàn trà bằng gỗ óc chó. Tiếng ly sứ va vào mặt gỗ tạo ra một âm thanh khô khốc, vang vọng trong sự tĩnh lặng.
Anh đi đến đứng bên cạnh cô. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, họ đứng sát nhau, vai gần như chạm vào vai. Họ cùng nhìn xuống một điểm vô định nào đó trong thành phố.
“Linh”, anh bắt đầu.
Tên cô thoát ra khỏi miệng anh thật lạ lẫm.
Gió bắt đầu nổi lên. Một cơn gió mạnh, đột ngột, khiến những chậu cây ngoài ban công chao đảo. Cửa sổ kính rung lên bần bật.
Trên mặt hồ phía xa, những gợn sóng đầu tiên xuất hiện, phá vỡ sự phẳng lặng. Bầu trời chuyển sang màu xám xịt của chì.
Mọi thứ đang chuyển động. Sự chờ đợi đã kết thúc.
Linh quay sang nhìn anh. Ánh mắt cô trong veo. Bình thản. Một sự bình thản của người đã đi đến tận cùng của sự chờ đợi, của người đã chấp nhận.
“Em biết” – cô nói. “Chúng ta nói chuyện đi”.
Đúng lúc đó.
Một tia chớp xé toạc bầu trời. Im lặng. Rồi một tiếng sấm rền vang, như thể cả bầu trời đang vỡ ra.
Và giọt mưa đầu tiên rơi xuống. Lộp độp trên tấm kính lớn.
Một giọt.
Rồi hai giọt.
Rồi một cơn mưa trút xuống, trắng xóa, dữ dội, gột rửa thành phố đang ngột ngạt.
Cơn giông đã đến.


Bình luận về bài viết này